Một thoáng Hà Giang
CTTBTG - Hà Giang đâu chỉ là mảnh đất thiêng trấn ải miền Đông Bắc Việt Nam, đây còn là vùng đất của thơ ca, hội hoạ. Ở nơi đẹp đẽ này, dường như Hạ đến muộn, nên khắp cao nguyên, Xuân vẫn đang ngỏ lời yêu. Xuân đi đến đâu, hoa rừng nở đến đó. Sắc đỏ mộc miên, sắc tím hoa ban, sắc trắng hoa trẩu nổi bật giữa nền rừng xanh làm mê đắm lòng người.
Tôi có hẹn với Hà Giang vào một chiều cuối tháng Ba. Gặp rồi mới biết, mẹ thiên nhiên đã dành một tình cảm đặc biệt ưu ái đối với vùng đất này: Mẹ ban cho địa lí hiểm trở để biến Hà Giang thành mảnh đất thiêng của địa đầu cực Bắc Tổ quốc – nơi có cột cờ Lũng Cú với lá cờ đỏ sao vàng phấp phới niềm tự hào về chủ quyền lãnh thổ. Mẹ còn ban cho những dãy núi trùng điệp cao ngất trời, ban cho những hẻm núi thẳm sâu, lại ban cho những cung đèo hiểm trở vào bậc nhất đất Việt.
Ngồi tựa mạn thuyền nghe Nho Quế thì thầm lời yêu với đất trời Hà Giang
Trong cuộc hẹn lần đầu, tôi phát hiện ra mình đã “trúng phải tiếng sét ái tình” đối với xứ sở cao nguyên đá. Trái tim tôi rung lên từng nhịp đập vừa thổn thức vừa hồi hộp trước cái lắt léo ngoằn ngoèo của những cung đèo cực kỳ hiểm trở. Đèo Quản Bạ như chú rắn uốn mình vắt qua hẻm núi; đèo Mã Pì Lèng xứng với danh xưng “đèo tử thần” hay một trong Tứ đại đỉnh đèo Việt Nam - nguy hiểm bao nhiêu - đẹp đẽ bấy nhiêu. Những khúc cua tay áo, những nếp gấp bất ngờ, độ cao của con dốc, cái sâu của vực núi đem đến cho người trải nghiệm cảm giác vừa sợ hãi, vừa thích thú. Vượt qua con đèo, đứng từ đỉnh Mã Pì Lèng hít hà cái trong lành của khí trời, cảm giác sung sướng của niềm vui chiến thắng chính mình tràn vào lồng ngực. Ngồi trên xe hướng ra bên ngoài ô cửa kính, ánh mắt tôi không thể rời khỏi cái mênh mông sắc nhọn của những chỏm đá tai mèo nơi bãi đá Mặt Trăng; tâm hồn tôi như rơi vào cái bí hiểm khôn cùng của những hang động ẩn khuất trong những dãy núi. Hà Giang đẹp hùng vĩ, hoang sơ, cái trùng điệp của núi đèo đâu chỉ là kiệt tác của tạo hóa, còn là tấm lòng của mảnh đất địa đầu dành cho Tổ quốc: Đèo hiểm trở, núi vươn mình dâng cao che chắn bao bọc cho quân dân ta và đưa kẻ thù xâm lăng vào thiên la địa võng trong hành trình trường chinh giữ nước nghìn năm.
|
Dốc Thẩm Mã nhìn từ trên cao |
Trong bức tranh Xuân đầy thơ mộng, ánh lên một dòng Nho Quế xanh ngọc bích. Có thể nói, sắc sông mùa Xuân đẹp đến mê hồn không phải là kết quả của sự khúc xạ ánh sáng qua nền trời xanh lơ, núi xanh thẫm, bởi ngày tôi gặp “em ấy”, hai bên hẻm Tu Sản cây mọc thật lưa thưa, trên sườn núi chỉ thấy miên man sắc đỏ hoa gạo. Nho Quế kiêu sa, trong trẻo, hồn nhiên, dòng sông mang vẻ đẹp tự thân như sinh ra vốn thế. Nhìn từ trên đỉnh Mã Pì Lèng, sông như một dải lụa xanh uốn mình quanh co thuỷ chung ôm lấy những sườn núi rực trời hoa gạo. Dòng chảy uốn lượn mềm mại như đem đến vẻ dịu dàng rất riêng, tạo ra nét hài hoà cho bức tranh núi rừng Hà Giang hiểm trở. Khi ngồi dưới khoang thuyền, tôi nghe được chuyển động nhẹ nhàng sóng sánh của con nước, tưởng như đó là cái sóng sánh của ánh mắt đa tình. Sông không nói mà mượn làn nước để thì thầm lời yêu với đất trời Hà Giang, và khe khẽ thì thầm bên tai người lữ khách câu ca: “Người ơi người ở đừng về”.
Vẻ hùng vĩ của núi đèo, cái thơ mộng trữ tình của đất trời Hà Giang còn như nhắn nhủ với người lữ khách rằng: Đâu cần phải tìm kiếm xa xôi, hãy đi và hãy đến, hãy thưởng ngoạn tất cả cảnh đẹp nơi đất Việt mình, ta sẽ thêm tự hào và yêu mến quê hương Tổ quốc. Tin rằng, chỉ một thoáng gặp gỡ với mảnh đất Hà Giang mà nên thơ nên họa này, trong lòng mỗi người đều có một lời hẹn cùng mối tình chớm nở: “Hà Giang ơi - hẹn ngày gặp lại”.
Đỗ Thị Thu Hà (Trường THPT Ngô Gia Tự - Lập Thạch – Vĩnh Phúc)