A- A A+ | Chia sẻ bài viết lên facebook Chia sẻ bài viết lên twitter Chia sẻ bài viết lên google+ Tăng tương phản Giảm tương phản

Truyện ngắn thiếu nhi: QUÀ TẶNG NGÀY BIẾT ƠN

 Trân trọng giới thiệu tác phẩm Truyện ngắn, truyện thiếu nhi.

  Tác giả: Lục Mạnh Cường.

  Đạt giải: A.

  Giải thưởng VHNT Tây Côn Lĩnh tỉnh Hà Giang, giai đoạn 2015 - 2020

QUÀ TẶNG NGÀY BIẾT ƠN

 

Một chút sương sớm nhè nhẹ rơi trên vỉa hè. Trời lành lạnh. Linh kéo khóa áo khoác, choàng lại chiếc khăn, xốc lại ba lô và bước vào một "shop" hàng lưu niệm ven đường mở cửa sớm. Hàng hóa la liệt với đủ màu sắc quyến rũ. Linh bước đến bên phía kệ hàng cao cấp.

- Cô ơi! Chiếc khăn lông này giá bao nhiêu tiền ạ?

- Nhiều tiền đấy! Ba trăm nghìn cơ. Cháu có đủ tiền không?

Linh lôi chiếc ví trong ba lô ra. Nó biết chắc mình đủ tiền, vì hôm qua mẹ đã đưa cho nó. Nhưng chợt nó lưỡng lự:

- Cô ơi, có loại nào rẻ hơn một chút không?

- Sao? Cháu không đủ tiền à! Đây! Loại này rẻ hơn, có hai trăm năm mươi nghìn thôi!

- Vâng! Cô gói cho cháu với!

Linh tung tăng nhảy chân sáo dọc vỉa hè. Vậy là Linh đã có món quà ưng ý tặng cô giáo. Hôm nay là Ngày nhà giáo Việt Nam. Đó là ngày tết của các thầy cô. Linh mong cô sẽ thật vui.

- Linh, Linh ơi.

Có tiếng Hằng gọi từ phía sau. Linh quay lại chờ bạn.

- Có chuyện gì mà Linh vui thế?

- Không. Mình...

- Cậu mua quà tặng cô giáo chưa?

- Mình vừa mua xong.

Linh giơ hộp quà ra. Hằng tò mò:

- Cái gì vậy?

- Đố Hằng đoán được?

- Tớ chịu! Tớ cũng đố bạn đoán được quà của tớ đấy!

Hằng cũng lôi từ ba lô ra một hộp quà. Linh cười:

- Tớ mua khăn lông! Còn cậu có gì vậy?

- Bộ quần áo dài! Mẹ tớ chọn vải rồi đặt cô thợ thường may quần áo cho cô giáo đấy.

- Thôi! Chúng mình đi nhanh lên kẻo muộn.

*

Sau bữa trưa, Linh thơ thẩn đi dọc theo hàng cây bàng lá đỏ. Hơi buồn ngủ nên Linh ngồi xuống chiếc ghế đá. Có tiếng khóc sụt sịt nhè nhẹ. Bên cạnh Linh, một cô bé đang gục mặt vào chiếc ba lô khóc rấm rứt. Linh ngạc nhiên:

- Bạn ơi! Bạn làm sao thế?

Cô bé ngẩng mặt lên, đôi mắt đỏ hoe nhìn Linh ngượng nghịu rồi lắc đầu:

- Có gì bạn cứ nói ra! Biết đâu tớ có thể giúp được bạn!

Cô bé cúi mặt nhìn xuống đôi giày. Cô bé lí nhí:

- Bạn đừng cười tớ nhé!

- Bạn nói đi, tớ không cười đâu!

Cô bé lôi ra hộp giấy nhỏ. Đó là một chiếc hộp giấy cũ:

- Đây là món quà tớ làm định tặng cô giáo nhân ngày 20/11.

Linh đón lấy chiếc hộp. Chiếc hộp đã được cắt mặt trước và thay bằng một tấm kính mỏng. Nhìn vào đó thấy ở phía trong là một bước tranh vẽ rất nhiều bông hồng đỏ rực rỡ. Bức tranh rất đẹp và sống động. Linh trầm trồ:

- Đẹp quá! Cậu vẽ đẹp lắm!

- Vậy mà các bạn lớp tớ bảo đây là món quà xấu xí và vô giá trị... Các bạn cấm tớ không được đem tặng cô giáo vì sợ cô sẽ khinh cả lớp... - Cô bé nức nở - Các bạn ấy còn định đem vứt vào sọt rác. May mà tớ còn cướp lại được. Tớ bỏ chạy ra đây!

- Các bạn ấy thật là quá đáng! Bạn học lớp nào? Để tớ cho các bạn ấy một trận...

Linh hùng hổ đứng dậy. Cô bé vội níu tay Linh.

- Thôi! Bạn đừng làm vậy. Các bạn ấy không nghe lời bạn đâu.

Cô bé so vai ngồi gục đầu xuống gối. Linh thấy thương bạn quá. Linh giơ hộp quà ra:

- Tớ tặng bạn. Bạn hãy cầm lấy và đem tặng cô giáo. Món quà này rất có giá. Không ai có thể khinh thường bạn với món quà này được!

- Bạn tặng tớ thật chứ?

- Thật! Bạn cầm lấy!

Linh dúi gói quà vào tay cô bé. Cô bé lấy tay quệt nước mặt rồi mỉm cười:

- Cảm ơn bạn nhiều! Tớ tên là Quỳnh.

- Tớ tên là Linh!

- Bạn có muốn đi cùng tớ không?

- Đi đâu?

- Đi vào thế giới của tớ!

Quỳnh mở chiếc hộp. Những bông hồng rung rinh vươn cao dần. Một mùi thơm ngào ngạt vây quanh. Linh đứng dậy thì thấy mình đang đứng giữa một mảnh vườn bát ngát hoa. Quỳnh cầm tay Linh kéo về phía cổng vườn hoa. Quỳnh vẫy nhẹ tay. Một đám mây xà xuống bên cạnh hai người và biến thành hình một chiếc xe. Quỳnh bước lên xe. Linh chần chừ:

- Lên đi, đừng sợ.

Quỳnh giơ tay đỡ bạn. Linh leo lên. Chiếc xe mây từ từ bay lên khỏi mặt đất. Linh bám vào tay Quỳnh.

- Bạn có phép thuật à?

- Ừ! Tớ là người của thế giới phép thuật mà.

- Vậy sao bạn lại đến trường tớ?

- Thế giới phép thuật và thế giới của bạn thông với nhau nhưng chỉ một số ít người có thể đi qua những cánh cửa vô hình. Cô giáo tớ bảo thế!

- Ước gì tớ cũng có phép thuật như bạn!

- Bây giờ bạn đã có phép biến hình rồi! Bạn thử biến hình xem nào! Hãy nhắm mắt lại và nghĩ rằng mình là một con đại bàng...

Linh làm theo những lời Quỳnh bảo. Lúc mở mắt ra, Linh đã biến thành một con đại bàng.

- Bay theo tớ nào.

Quỳnh bay vút lên bầu trời. Linh vỗ cánh bay theo. Dười đôi cánh của Linh, những đám mây thay đổi hình dạng và màu sắc liên tục, như những bức tranh khổng lồ thoáng hiện ra rồi biến mất. Quỳnh dẫn Linh bay lên một ngọn núi cao chót vót.

- Bây giờ bạn biến thành người đi và vào thăm lớp tớ!

Linh theo Quỳnh leo lên những bậc thang dẫn lên một chiếc cây khổng lồ. Chưa bao giờ Linh thấy cây nào to đến vậy.

- Đây là cây trường học. Lớp tớ ở chiếc lá thứ mười hai.

Trên cuống chiếc lá có một cánh cửa. Quỳnh đưa tay kéo nhẹ. Cánh cửa mở ra. Có tiếng xì xầm, láo nháo nổi lên:

- Cái Quỳnh "ki" quay lại rồi...

- Nó dẫn theo con bé nào thế nhỉ?

...

- Cả lớp trật tự! Quỳnh vào lớp đi em

Giọng cô giáo trang nghiêm. Cả lớp im bặt. Quỳnh khoanh tay:

- Thưa cô! Đây là bạn em. Bạn ấy đến từ thế giới loài người.

- Rất hoan nghênh em đến với lớp học của chúng tôi. Mời em vào lớp!

Linh theo Quỳnh vào chỗ ngồi. Điều kì lạ là tất cả bàn và ghế đều không có chân nhưng chúng rất chắc chắn. Bạn lớp trưởng đứng dậy:

- Bây giờ là lời của bạn Ngọc Quỳnh gửi đến cô.

Quỳnh đứng dậy, bước lên phía bục giảng.

- Thưa cô! Nhân ngày lễ biết ơn, em xin kính chúc cô luôn mạnh khỏe và nhiều niềm vui...

Linh nghe thấy tiếng xì xầm:

- Nó chỉ nói mồm! Muốn cô vui sao không chịu đổi một ngày sống lấy món quà thật đẹp tặng cô? Nó có mười ngàn năm sống cơ mà.

Cô giáo nghiêm mặt nhìn về phía ấy. Tiếng xì xầm im bặt. Quỳnh lấy hộp quà ra:

- Em có món quà tặng cô. Em mong chiếc khăn này sẽ giữ ấm cho cô trong mùa không ánh sáng.

Quỳnh kiễng chân quàng chiếc khăn lên cổ cô giáo. Cả lớp ồ lên ngạc nhiên. Chiếc khăn nhẹ nhàng tỏa ra một ánh sáng dìu dịu và ấm áp. Cô giáo ôm lấy Quỳnh:

- Cảm ơn em rất nhiều vì món quà ý nghĩa này! Theo cô biết thì chiếc khăn này không được làm từ phép thuật. Tại sao em lại có món quà quý vậy?

- Thưa cô! Thực ra đây là món quà bạn Linh tặng em để em tặng lại cho cô!

- Sao lại thế?

Cô giáo nhíu mày. Quỳnh đỏ mặt cúi xuống. Nó ấp úng:

- Thưa cô! Không phải em tiếc một ngày sống của mình. Nhưng em muốn tự mình làm món quà tặng cô. Đó là tấm lòng của em. Em không muốn dùng đến phép thuật. Nhưng món quà của em rất xấu xí.

- Cảm ơn tấm lòng của em. Cô rất vui. Không có món quà nào làm bằng cả tấm lòng lại xấu xí cả. Nó có ý nghĩa hơn rất nhiều món quà lộng lẫy làm từ phép thuật. Em có thể cho cô xem món quà của em tự làm không?

- Thưa cô...

Quỳnh ấp úng rồi im lặng. Linh phải đứng lên nói thay bạn:

- Thưa cô! Các bạn chê món quà của Quỳnh. Bạn ấy buồn quá nên đã chạy đến thế giới của em. Sau đó hộp quà lại đưa chúng em về thế giới phép thuật và biến mất rồi ạ...

- Cô hiểu rồi! - Cô giáo mỉm cười. Quay xuống lớp nghiêm mặt - Các em sai rồi! Quỳnh đã rất cố gắng để làm cô vui. Vậy mà các em đã làm cho bạn ấy buồn. Món quà tự tay Quỳnh làm ra cũng có phép thuật nên khi Quỳnh buồn, nó đã đưa bạn đến thế giới loài người. Món quà đã ở lại trần gian nhưng đã giúp cho Quỳnh có thêm một người bạn tốt. Điều đó có nghĩa là Quỳnh đã có thêm rất nhiều phép thuật... Cảm ơn Linh vì món quà của em, vì lòng tốt của em. Bây giờ em phải trở về thế giới của em. Chiếc khăn này sẽ đưa em về.

Cô giáo choàng chiếc khăn lên vai Linh. Một làn hương thơm thoang thoảng cùng với ánh sáng dìu dịu làm Linh cảm thấy rất buồn ngủ. Trước khi chìm vào giấc ngủ thật sâu, Linh thấy bàn tay Quỳnh nắm tay mình rất chặt...

*

Buổi tối, trong lúc mẹ đang rửa bát. Linh ôm choàng mẹ từ phía sau:

- Mẹ à! Trưa nay con đã được đến thế giới phép thuật...

- Chứ không phải là con ngủ quên trên ghế đá ở sân trường à? Hằng đã kể cho mẹ nghe rồi!

- Không ạ! Nhưng nếu đó là giấc mơ thì con cũng rất vui. Giấc mơ đã làm con hiểu ra rất nhiều điều.

Linh chìa bó hoa hồng rực rỡ ra trước măt mẹ:

- Con tặng mẹ!

Khuôn mặt mẹ rạng rỡ và ngạc nhiên:

- Nhưng hôm nay đâu phải ngày của mẹ?

- Trong thế giới phép thuật thì hôm nay là ngày lễ biết ơn. Còn trong thế giới của con thì hôm nay là ngày tết của các thầy cô giáo. Dù trong thế giới nào thì mẹ là người con nên tặng hoa nhất. Vì mẹ đã sinh ra con, nuôi con lớn và dạy con bao điều hay lẽ phải... Mẹ là cô giáo vĩ đại nhất trong lòng con.

Mẹ quay lại ôm chầm lấy Linh. Mắt mẹ rơm rớm nước nhưng gương mặt mẹ sáng ngời hạnh phúc. Linh thấy lòng mình lâng lâng như lúc là chú đại bàng bay giữa trời trong thế giới phép thuật.


Thống kê truy cập
Hôm nay : 310
Hôm qua : 4.086
Tháng 05 : 74.450
Năm 2024 : 373.864